Tôi quê ở tỉnh lẻ, cưới vợ là gái phố cổ, Hà Nội. Do bố mẹ tôi mất sớm, mỗi năm đến Tết, bố mẹ vợ lại đòi tôi phải dẫn vợ và con về nhà ngoại để cùng nhau ăn Tết, tạo nên không khí ấm cúng và gắn bó. Nhưng mỗi lần như vậy, tôi luôn cảm thấy mình như là một “ô sin” trong gia đình cô ấy.
Tôi đã nhiều lần tỏ ý muốn ở nhà mình để đón Tết nhưng vợ tôi lại tỏ ra tức giận, “chiến tranh lạnh” kéo dài mấy ngày. Hơn nữa, cô ấy còn “mách” mẹ và bà, khiến họ gọi điện mắng mỏ tôi, nói rằng tôi coi thường nhà vợ và không biết hiếu thuận.
Làm trưởng phòng một công ty chuyên về xuất nhập khẩu, công việc của tôi thường xuyên bận rộn, đặc biệt là cuối năm. Tuy nhiên, đến đầu tháng Chạp, vợ tôi lại bắt tôi gói quần áo, đồ đạc và “di tản” cả gia đình sang nhà ngoại.
(Ảnh minh họa)
Ở nhà vợ, tôi không có giây phút nghỉ ngơi. Ngay khi về nhà từ công ty, tôi chưa kịp rửa mặt, ông bà đã nhắc nhở tôi về việc rửa bát đĩa trong bếp. Ngày cuối tuần, khi tôi muốn thư giãn và ngủ thêm chút, lúc 6 giờ sáng bố vợ tôi đã đến gõ cửa, yêu cầu tôi xuống quét mạng nhện, lau nhà.
Sau đó, ông bắt tôi chở lên phố Hoàng Hoa Thám để mua cây cảnh mang về. Tôi đề xuất thuê xe ôm để nhanh chóng nhưng ông lại lắc đầu, sợ họ làm vỡ chậu cây của ông.
Bữa ăn gia đình, khi có khách đến ăn cơm, bố mẹ vợ luôn bày ra những công việc nhỏ cho tôi, từ nấu cơm, rửa bát đến pha trà. Họ khoe với mọi người có con rể thành đạt, kiếm tiền giỏi lại biết quan tâm đến nhà vợ.
Cách đây hai tuần, tôi quyết định giặt chậu quần áo cho cả gia đình trước khi đi làm. Mẹ vợ tôi thấy vậy, khuyến khích tôi giặt hết rèm cửa, thảm trải sàn, lo lắng rằng trong vài ngày tới có thể bận rộn không kịp. Nhìn vào đống thảm trải sàn, tôi thấy “khó thở”.
Vợ tôi thậm chí còn thản nhiên quét nhà, rửa bát… và ông bà xót con, lớn tiếng nhắc nhở tôi về việc không biết thương vợ, để vợ làm mọi việc vất vả. Mọi công việc trong nhà, ông bà đều yêu cầu tôi làm thay vì vợ.
(Ảnh minh họa)
Mặc dù những công việc đó không nặng nhọc, nhưng nhìn chung, vợ chồng tôi thường chia sẻ trách nhiệm trong việc làm nhà. Nhưng ở nhà vợ, cô ấy dường như thích nương tựa và không muốn làm gì ngoài việc “ăn diện”. Trong những ngày nghỉ Tết, tôi phải làm mọi thứ, từ chân tay đến việc phụ bếp nấu nướng cỗ bàn cúng tổ tiên.
Thêm vào đó, trước Tết, ông bà liên tục nhắc tôi chuẩn bị một khoản tiền lớn để mua sắm, biếu xén cho họ hàng. Tôi từ bé đã trải qua gia đình khó khăn, nên tôi luôn giữ lối sống tiết kiệm. Nhưng bố mẹ vợ lại sống phung phí, đặc biệt trong việc trang trí phòng khách với những đồ đẹp và đắt tiền.
Mẹ vợ tôi mỗi khi đi siêu thị đều phải xách túi lớn và túi bé về nhà, đến mức tủ lạnh không đủ chỗ chứa thực phẩm. Năm ngoái, sau Tết, nhiều thực phẩm không dùng đến đã hỏng và tôi phải đóng gói và mang đi vứt.
Tết năm nay, có ông bác nhà vợ sang chợ, tôi mừng tuổi ông 200.000 đồng. Vậy mà mẹ vợ bĩu môi, chê tôi làm trưởng phòng mà keo kiệt, bủn xỉn.
Bà nói với vợ tôi: “Lần sau con nhớ mừng bác 500.000 đồng, để thằng Lân mừng 200.000 thế, mẹ xấu hổ không biết chui vào đâu. Thật là mất mặt quá!” Hôm đó, tôi đi vệ sinh lúc đêm khuya nên tình cờ nghe được.
Theo mọi người, tôi mừng tuổi bác vợ thế có phải là bủn xỉn hay không? Mỗi ngày ở nhà vợ trở thành một tháng dài như cả một năm và tôi chỉ muốn Tết nhanh chóng qua đi để quay lại cuộc sống bình thường.
T.L (Hà Nội)