Lời hứa hẹn một năm
Trong cuốn sách Hãy khiến tương lai biết ơn vì hiện tại bạn đã cố gắng hết mình của tác giả Bạch Tô, có một câu chuyện thế này:
Năm 1999, ca sĩ Trần Thăng đã bán vé concert của mình trước hẳn một năm và chỉ dành cho các cặp đôi, một người mua có thể nhận được hai chỗ ngồi. Tuy nhiên, loại vé tình nhân này được chia thành phiếu nam và phiếu nữ. Cả hai bên đều giữ phiếu của riêng mình.
Sau một năm, hai phiếu đó kết hợp mới có hiệu lực. Tên của đại nhạc hội này là “Năm sau anh còn yêu em không?” một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng sắc bén.
Một năm sau, nhạc hội bắt đầu, ghế mà Trần Thăng dành cho các cặp tình nhân quả nhiên còn trống rất nhiều. Đối diện với từng hàng ghế trống, khuôn mặt anh ấy hiện rõ vẻ áy náy lạ kỳ, bài cuối cùng anh hát là Để lại nỗi đau cho chính mình.
Câu chuyện này thoạt nghe có vẻ buồn bã, nhưng tôi cho rằng nó không hướng đến việc khiến người ta rơi vào tiêu cực và đánh mất niềm tin vào tình yêu. Việc lời hứa hẹn một năm không thể thực hiện quả thực là một nỗi đau khắc vào trong tim, nhưng đau đớn không phải tất cả, nỗi đau nào rồi cũng sẽ trôi qua. Sau tất cả, thứ còn lại trong cuộc sống của chúng ta vẫn là khoảng thời gian tốt đẹp cả hai đã dành cho nhau.
Có những chiếc vé không phải để dùng mà là để cất giữ trong tim
Cảm xúc nảy nở, tìm hiểu, hẹn hò, kết hôn, sinh con và hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Có thể nói đây là kiểu tình yêu mà con người luôn hướng đến, do thế cũng cho rằng nếu mối quan hệ không đi theo chiều hướng thế này thì sẽ được coi là bất hạnh.
Trên thực tế, tình yêu và cuộc sống không đơn điệu như vậy. Tình yêu không chỉ đẹp khi kết trái, cả quá trình nó nảy nở và đơm hoa cũng đã đáng để chúng ta tận hưởng và trân trọng.
Người ta thường nói tình đầu thì không bền lâu, tôi tự hỏi khi lần đầu tiên lỡ sa vào ánh mắt của một ai đó, người ta có bao giờ để ý đến chuyện mối quan hệ ấy khó mà lâu dài hay không? Rõ ràng, yêu một ai đó là điều xảy đến tự nhiên, là điều không thể dùng lý trí để điều khiển. Khi yêu, ta chỉ biết đó là yêu, trái tim ta sống trong hạnh phúc của những khoảnh khắc hiện tại, ta nào còn tâm trí để suy xét đến vấn đề được mất.
Trong cuốn Yêu, Osho từng viết: “Một con chim bay đến đậu ở cửa nhà bạn và hót, con chim đó không đòi bạn cấp giấy chứng nhận hay khen ngợi nó. Nó ríu rít rồi hạnh phúc bay đi, không để lại dấu vết nào. Đó là cách tình yêu phát triển. Cho đi, và đừng chờ đợi xem bạn có thể nhận về bao nhiêu.”
Quả thực, bản chất của tình yêu vốn là cho đi. Dù người ấy không yêu ta thì ta vẫn muốn dành cho họ những điều tốt đẹp nhất. Tình yêu đẹp đẽ và thiêng liêng chính bởi vì vậy.
Khi mở concert, có lẽ Trần Thăng và cả các cặp đôi mua vé đều hy vọng tất cả các ghế sẽ được lấp đầy. Họ sẽ cùng nhau hòa mình vào âm nhạc và tình yêu, ca vang những khúc ca tràn ngập hạnh phúc. Song, cuộc đời vô thường, không ai biết tình yêu của mình ngày mai sẽ ra sao, nói gì đến một năm sau nữa. Điều đó không có nghĩa tất cả những nỗ lực bỏ ra hiện tại đều là vô ích, khi bạn thành tâm thực hiện điều gì đó, bất kể nhỏ bé đến đâu, nó cũng đều chứa đựng những giá trị tốt đẹp. Có thể hôm nay hai bạn không còn bên nhau, nhưng những kỷ niệm cả hai từng trao nhau thì sẽ không bao giờ biến mất. Chúng trở thành sức mạnh nâng đỡ con người, giúp ta thêm tự tin, lạc quan và tràn đầy hy vọng vào đoạn đường trước mắt.
Sau tất cả, tôi cho rằng điều quan trọng nhất không phải là “Năm sau anh còn yêu em không?”, mà ở khoảnh khắc quyết định đặt mua chiếc vé, cả hai người đều đang thật lòng yêu nhau.
Vivian
Ảnh: Sưu tầm