Chồng của tôi năm nay 40 tuổi, còn tôi thì 33. Chúng tôi đã kết hôn được 7 năm nhưng vẫn chưa có con dù đã nỗ lực hết mình để chữa trị. Trong hai năm đầu tiên, chúng tôi chủ động “kế hoạch”, mong đợi một tình hình kinh tế ổn định trước khi sinh con. Nhưng khi bước sang năm thứ ba, dù cả hai đã cố gắng “thả” nhưng vẫn không thụ thai. Lúc đó, khi chúng tôi đưa nhau đến bệnh viện để kiểm tra, tôi mới phát hiện ra rằng mình mắc bệnh buồng trứng đa nang và khả năng có thai tự nhiên của mình rất thấp, trong khi chồng tôi thì không có vấn đề gì.
Sau khi thảo luận với gia đình và người thân, chúng tôi quyết định thử IVF trong dịp kỷ niệm 3 năm ngày cưới. Lần IVF đầu tiên, chúng tôi may mắn chuyển được hai phôi vào tử cung thành công nhưng buồn bã khi mất thai vào tuần thứ 12. Chồng đã luôn ủi an tôi, nói rằng con sẽ đến với chúng tôi vào một ngày không xa. Sau một thời gian nghỉ ngơi để phục hồi sức khỏe, chúng tôi quyết định thử IVF lần thứ hai. Lần này cũng khá thuận lợi và khi vượt qua giai đoạn đầu tiên của thai kỳ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
(Ảnh minh họa)
Nhưng thật đáng buồn, đến tuần thứ 25, khi đi siêu âm, bác sỹ thông báo rằng không thấy tim thai. Tôi cảm thấy tuyệt vọng và tự trách mình không ngừng. Dù vậy, chồng và gia đình anh vẫn luôn ủng hộ và động viên tôi vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thậm chí, tôi cảm thấy anh quan tâm và chăm sóc tôi nhiều hơn. Sau khi hồi phục, tôi quay trở lại công việc.
Với chồng là con một và là đứa cháu đích tôn, tôi vẫn muốn nỗ lực hết mình để có con. Và chúng tôi đã thử IVF hai lần nữa. Nhưng không may, cả hai lần đều thất bại; mỗi lần đến khoảng tuần thứ 25, 26, em bé lại ra đi do vấn đề về cặp nhiễm sắc thể. Sau 4 lần sảy thai, tôi cảm thấy cơ thể mình rất yếu đuối và mọi nguồn lực đều cạn kiệt.
Mặc dù chồng vẫn cố gắng làm cho tôi vui vẻ và động viên tôi nhưng tôi biết rằng sâu thẳm trong lòng anh là sự tuyệt vọng. Gia đình chồng cũng rất thất vọng về tôi, vì họ luôn mong chờ người thừa kế của gia đình. Một ngày nọ, khi tôi vô tình cầm điện thoại của chồng, tôi choáng váng khi đọc được tin nhắn của mẹ chồng. Từ những dòng tin nhắn đó, tôi hiểu rằng bà đang cố gắng tìm người phụ nữ khác cho chồng tôi, do bố chồng thúc giục về việc tìm cách để có cháu. Trong trả lời tin nhắn, chồng tôi khẳng định rằng không thể làm như vậy vì anh vẫn yêu tôi.
(Ảnh minh họa)
Tôi buồn bã vì mình mà gia đình chồng chưa có con cháu. Tôi dự định để chồng đi “kiếm con” rồi tôi sẽ chăm sóc bé như con mình. Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ lại, tôi nhận ra điều này không phải là giải pháp. Không ai có thể chấp nhận việc đẻ đau rồi đưa con cho người khác.
7 năm sống cùng nhau, tôi được chồng yêu thương và tôi cũng yêu anh không kém. Tuy nhiên, hiện tại, tôi muốn rời xa chồng để anh có cơ hội tìm hạnh phúc mới và có một gia đình trọn vẹn với tiếng khóc, tiếng cười của đứa trẻ. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cuộc sống một mình, tôi cảm thấy sợ hãi. Nếu ly hôn, tôi sẽ phải sống một mình ở thành phố. Bố tôi mất từ lâu và mẹ đã có gia đình mới.
A.C(Hải Phòng)