Nếu gặp được đúng người, đúng thời điểm, cùng nhau đi hết thanh xuân, đi đến cuối đời thì đó là yêu đúng, một loại tình yêu chắc chắn của bạn chứ không phải ai khác. Nhưng có lẽ, trước khi gặp được đúng người, đúng lúc thì chúng ta đã có không ít lần yêu sai, không hẳn chỉ sai người mà là sai thời điểm, sai hoàn cảnh, sai trường hợp,…
Chuyện tình yêu thời thanh xuân non dại trong Chúng ta của sau này
Được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của chính đạo diễn Lưu Nhược Anh, bộ phim xoay quanh một đôi trẻ đang sống ở xứ người. Mười năm trước, Lâm Kiến Thanh (Tỉnh Bách Nhiên) tình cờ gặp Phương Tiểu Hiểu (Châu Đông Vũ) trên một chuyến tàu “xuân vận” về quê ăn Tết. Họ cùng nhau khám phá ra những sở thích chung, trong đó có niềm ngưỡng mộ đối với sự sầm uất và sôi động ở Bắc Kinh. Thế nhưng, cứ mỗi khi hai người tìm được hạnh phúc bên nhau thì lại có bất đồng xảy ra, khiến cho câu chuyện tình cứ mãi không trọn vẹn. Cuối cùng, Kiến Thanh và Tiểu Hiểu chia tay trong đau khổ. Để rồi mười năm sau, anh gặp lại cô trên một chuyến bay. Thời gian cứ trở qua trở lại như một nỗi day dứt không thể nào xoá bỏ.
Quãng thời gian thanh xuân vui vẻ của hai người dẫu đầy gian khó nhưng vẫn ấm áp hơn rất nhiều so với khi cả hai đã có cuộc sống ổn định và không còn bên nhau nữa ở hiện tại. Câu thoại: “Sau này chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta…” đánh trúng vào tư tưởng tổng quát của bộ phim. Cả Kiến Thanh và Tiểu Hiểu đều cố gắng vừa xây dựng sự nghiệp, vừa gìn giữ tình cảm cho nhau nhưng đến khi một mục tiêu đạt được thì cái còn lại cũng đã bị tổn thương quá nhiều, không còn cơ hội để hàn gắn nữa.
Thanh xuân, với một số người có thể là những hồi ức của tiếc nuối. Giống như câu hỏi giả thiết của Lâm Kiến Thanh: “Nếu như ngày đó anh đi cùng em, có lẽ kết quả của chúng ta đã khác?”. Chỉ tiếc rằng cuộc sống không có “nếu như”, vì thế cuộc sống mãi mãi tồn tại tiếc nuối. Có một người bạn từng nói với tôi rằng, hạnh phúc là phải có kết quả, nếu như biết trước không có kết quả thì đó chỉ là hạnh phúc ảo tưởng. Tình yêu không phải lúc nào cũng có kết quả tốt đẹp. Dẫu vậy, cuộc sống vẫn tiếp diễn, chúng ta nghĩ tốt về nhau, trân trọng nhau, mong nhau bình yên và hạnh phúc. Đó chính là thông điệp nhân văn mà Chúng ta sau này mang đến.
Không yêu sai nào có phải thanh xuân
Thanh xuân chính là giai đoạn con người ta mang trong mình nhiều tình cảm nhất, sẵn sàng cho đi tình cảm nhiều nhất, sẵn sàng bất chấp tất cả chỉ vì yêu. Dẫu rằng, hiếm có ai gặp được đúng người dành cho mình, đi cùng mình đến cuối đời ở thời khắc thanh xuân ấy.
Gọi yêu sai là thanh xuân, có chăng là vì thanh xuân nào cũng sẽ có lần không đúng thời điểm, gặp không đúng người, để có thể yêu đến hết đời mà cứ thế vội trao tình cảm cho người, sau cùng sẽ thuộc về người khác.
Dù có loại yêu sai sẽ hối hận về sau, nhưng có loại yêu sai sẽ trở thành những gì đáng trân trọng nhất, đáng được ghi nhớ nhất về năm tháng thanh xuân đẹp nhất đời người ấy. Cho dù tất cả đều sai đi chăng nữa thì đó cũng là tình yêu của thanh xuân, của tuổi trẻ, của sự cho đi không toan tính, không mưu cầu, của những tình cảm chân thành, thuần khiết nhất thuở ban đầu.
Và chúng ta sau này chẳng có gì để lãng quên!
Đông Miên (Tổng hợp)
Ảnh: Sưu tầm