Xuất thân trong một gia đình nông thôn, tôi đã cưới một tiểu thư thành thị. Mặc dù gia đình vợ giàu có nhưng em mang tính cách hòa nhã, sống biết trên bên dưới. Tôi bị ấn tượng bởi tính cách này của nàng và quyết tâm ở bên cô ấy lâu dài.
Khi chúng tôi quyết định về chung một nhà, bên cạnh sự chênh lệch về tài chính, tôi phải đối mặt với sự phản đối từ gia đình vợ. Họ lo lắng rằng con gái sẽ khó khăn khi lấy chồng nhà quê. Để chứng minh khả năng mang lại cuộc sống đầy đủ cho vợ, tôi đã dùng toàn bộ tiền tiết kiệm, vay mượn từ người thân, thậm chí thế chấp tài sản để mua một căn chung cư trả góp. Mặc dù đối mặt với khó khăn về tài chính nhưng tôi cố gắng hết sức để có thể cưới được người mình yêu. Cuối cùng, sau những nỗ lực “ghi điểm”, tôi nhận được sự chấp thuận từ gia đình vợ.
Tuy nhiên, sau khi cưới, khi gia đình vợ biết về việc tôi phải trả nhiều nợ và số tiền vay mượn lớn, mẹ vợ bày tỏ sự thất vọng. Bà cho rằng tôi “sĩ diện” và lo lắng về khả năng lo lắng cho con gái của bà. Với lý do nợ nần, mẹ vợ không ngần ngại yêu cầu tôi bán nhà để trả nợ và dọn về sống chung với gia đình vợ. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm thực tế và hiểu biết về những trường hợp khó khăn khi con rể sống chung với bố mẹ vợ, tôi đã kiên quyết từ chối khéo léo.
(Ảnh minh họa)
Ban đầu, mọi thứ diễn ra bình thường, nhưng vì áp lực và căng thẳng từ số nợ lớn, tôi đã trải qua những thời kỳ khó khăn. Vợ tôi, hiểu rõ tâm trạng của chồng, đã xin mẹ đẻ cho vay 500 triệu đồng để giúp tôi trả nợ. Mặc dù tôi viết giấy nợ đàng hoàng và trả lãi đầy đủ nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự không hài lòng của mẹ vợ đối với tôi.
Cách đây khoảng một tháng, khi vợ tôi sinh con đầu lòng, mẹ vợ đề nghị đón vợ và cháu ngoại từ bệnh viện về sống chung tại nhà mình để thuận tiện hơn trong việc chăm sóc. Tôi đồng ý vì tưởng rằng mẹ vợ chăm sóc con gái và cháu ngoại trong giai đoạn cữ là lựa chọn tốt nhất. Tôi bận rộn công việc, đã cố gắng làm mọi thứ để chăm sóc vợ và con trai sau giờ làm việc. Tuy nhiên, từ khi chuyển sang sống chung, mẹ vợ ngày càng coi thường tôi.
Bà yêu cầu tôi phải về đúng giờ từ công ty vì nhà bà có quy tắc nghiêm ngặt và không chấp nhận việc về muộn. Mặc dù tôi không bao giờ la cà hay quan hệ xã hội bên ngoài nhưng đôi khi công việc đòi hỏi phải ở lại muộn hơn và quy định của mẹ vợ khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
(Ảnh minh họa)
Mặc dù cuối năm phải chi ra nhiều khoản nhưng tôi vẫn biếu mẹ vợ 10 triệu đồng nằm hỗ trợ chi phí để bà chi tiêu. Tuy nhiên, trong mỗi bữa ăn, mẹ vợ luôn kể về việc mua những thực phẩm bổ dưỡng và đắt tiền để tăng cường dinh dưỡng cho con gái và cháu ngoại, thậm chí có bữa ăn lên đến cả triệu đồng. Bà không ngần ngại bày tỏ sự không hài lòng về số tiền tôi đưa, gọi đó là “vài triệu bạc” không đáng kể.
Khi có người đến chơi, mẹ vợ tỏ ra là người bao nuôi cả gia đình tôi, từ chăm sóc con gái ở cữ đến việc phục vụ cơm nước cho cả con rể. Bà thường so sánh với các người thân bên ngoại, cho rằng họ đều đặn tiền mua sữa cho cháu, trong khi gia đình tôi không thấy ai đến thăm hỏi.
Tôi đã giải thích với mẹ vợ về gia đình tôi nhưng bà lại phê phán nhà tôi thiếu lòng tình cảm, không quan tâm đến dâu con sau khi sinh và phó mặc cho nhà ngoại. Thậm chí, mẹ vợ còn ám chỉ rằng tôi sống thiếu tình cảm và lạnh lùng.
Sau một thời gian kiên nhẫn, tôi quyết định đưa vợ và con đến quê để ở với ông bà nội. Vợ con tôi sẽ ăn Tết ở quê trước khi quay trở lại nhà ngoại. Tuy vậy, gia đình vợ kịch liệt phản đối quyết định này. Mẹ vợ đòi hỏi tôi phải chờ tới khi vợ hết thời kỳ cữ (3 tháng 10 ngày) mới xem xét việc chuyển về quê. Bà không muốn chấp nhận ý kiến của tôi và đưa ra điều kiện khiến tôi cảm thấy ức chế và bất mãn.
Buổi tối, khi tôi nói với mẹ vợ về ý định của ông bà nội, bà tỏ ra giận dữ và bày tỏ lo ngại về việc con gái phải chịu khổ khi ở cữ ở quê. Bà thậm chí đưa ra đòi hỏi, nếu tôi cố tình đưa vợ con về quê, tôi phải trả nợ 500 triệu đồng trước đó. Mẹ vợ không ngần ngại đưa ra điều kiện này khiến tôi cảm thấy khó xử. Tôi biết phải làm sao đây?
K.P (Hải Phòng)