Tôi sinh ra và lớn lên ở làng nghề mộc truyền thống. Từ trước tới nay, ở làng tôi, mọi người không chú trọng đến việc học hành của con cái. Với nhiều gia đình, chỉ cần con học hết phổ thông rồi sẽ theo bố mẹ làm nghề.
Nhà nào khá giả sẽ cho con mở xưởng sản xuất riêng, nhà nào không có điều kiện thì cho con đi làm thuê cũng đủ sống. Bố mẹ tôi thì khác. Dù nhà tôi kinh tế khá vững, có xưởng mộc với 10 công nhân vào mùa làm không hết việc nhưng bố mẹ vẫn luôn nhắc chị em tôi cố gắng học lên đại học.
“Các con cố gắng ăn học thành tài. Bố mẹ cho các con đi học để thoát khỏi lũy tre làng, ra ngoài xã hội mở mang kiến thức. Sau này, nếu các con không đi làm ở đâu thì về làng làm nghề cũng chưa muộn. Các con có tri thức chắc chắn sẽ hơn bố mẹ chỉ kinh doanh bằng kinh nghiệm”, bố tôi nói.
Tôi yêu Hùng từ năm lớp 11, anh hơn tôi 6 tuổi. Anh có tài kinh doanh nên sớm được bố mẹ giao quản lý xưởng sản xuất đồ nội thất của gia đình. Anh vẫn thường trêu đùa rằng “nuôi” tôi từ khi còn đi học, chắc chắn sẽ không để tôi đi học đại học rơi vào tay người khác.
Cuối năm 2021, bố anh mắc bệnh hiểm nghèo. Chúng tôi vội vã kết hôn để bố được chứng kiến khoảnh khắc các con hạnh phúc. Khi đó, tôi đang học năm thứ 2 đại học. Tôi thực sự không muốn bỏ dở việc học. Nhưng vì yêu anh, tôi đồng ý kết hôn với điều kiện vẫn được đi học đại học. Bố mẹ vẫn sẽ chu cấp đến ngày tôi tốt nghiệp.
Vậy là tôi lên xe hoa khi vừa tròn 20 tuổi. Chồng tôi rất yêu chiều vợ. Anh thường mua quà tặng, chở tôi đi chơi. Cuộc sống hôn nhân của tôi trôi qua êm đềm. Chỉ có điều, hơn một năm rồi, tôi chưa có tin vui.
Mẹ chồng của tôi dần thay đổi thái độ với tôi. Một lần tôi vô tình nghe thấy bà nói chuyện với bác hàng xóm: “Con dâu nhà này chẳng phải làm gì, chỉ học hành và sinh con thôi mà mãi tôi chẳng có đứa cháu nào.” Nghe những lời mẹ chồng nói, tôi cảm thấy buồn và tức giận. Con cái là lộc trời cho. Việc mang thai là điều tôi không thể kiểm soát và không thể muốn là có ngay được.
Tôi có 5 người bạn thân cùng làng, chúng tôi đã chơi với nhau từ tiểu học đến cấp 3. Tất cả đều đã lấy chồng, sinh con, chỉ có mình tôi vẫn là một cô sinh viên, vừa mới lấy chồng và vẫn được bố mẹ nuôi. Nghe tin sắp có show diễn của nhóm nhạc BLACKPINK vào cuối tháng 7, các bạn rủ tôi đi xem. Họ còn mua đồng phục hồng – đen và lightstick cho cả nhóm.
“Cái Hương chưa có con, còn đang trẻ nên mặc áo có chữ ‘love’ để khác biệt nhé”, bạn Hằng trêu chọc tôi khi tất cả cùng đến nhà tôi để mặc thử đồng phục.
Nhìn thấy chúng tôi cười nói vui vẻ, mẹ chồng tôi liền tỏ thái độ. Bà nói tôi và các bạn đã lấy chồng rồi nhưng vẫn bay nhảy như thời còn độc thân. Bà không hài lòng một chút nào. Thấy tôi bỏ ra mấy triệu đi mua vé xem show BLACKPINK, bà tức giận, ép tôi phải bán lại vé.
“Tôi không ngờ con dâu tôi lại phung phí tiền của con trai tôi như thế này. Chị chưa làm ra tiền mà đã hưởng thụ như vậy thì không ổn chút nào. Tốt nhất chị nên bán lại vé này cho ai cần. Nếu chị cố tình đi, không có cửa quay lại nhà này đâu”, mẹ chồng nói rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài khiến tôi hoảng hốt. Theo mọi người, tôi nên làm gì đây?
N.T(Bắc Ninh)