Bà Trần Thị Hương, sinh năm 1969 tại Đà Lạt, Lâm Đồng, chia sẻ rằng trước đây bà đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Tuy nhiên, số phận đã không may khiến bà mất đi người bạn đời sau 7 năm chung sống do một tai nạn đáng tiếc.
Từ đó, bà Hương trở thành một người góa phụ, không chồng, không con và sống một cuộc đời lẻ loi suốt hơn 20 năm. Bà Hương là thợ may giỏi. Sau đó, bà mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Về già, bà trở thành thợ trồng hoa cho một công ty hoa ở Đà Lạt.
Mặc dù có nhiều người muốn theo đuổi và tìm hiểu nhưng bà Hương không hề nghĩ đến việc tái hôn. Thay vào đó, bà chỉ muốn tìm niềm vui trong cuộc sống bằng cách tham gia các hoạt động văn hóa, văn nghệ.
Tương tự như bà Hương, ông Đỗ Vĩnh Phúc, sinh năm 1965 ở Bình Dương, đã trải qua một cuộc hôn nhân viên mãn với vợ và 4 cô con gái. Nhưng sau khi vợ qua đời, ông nuôi con một mình, mong muốn các con có cuộc sống tốt nhất. Các con ông đều quan tâm và ủng hộ ông trong việc tìm kiếm một người bạn đời để chia sẻ.
3 năm trước, bà Hương và ông Phúc đã gặp nhau tại một đám cưới ở tỉnh Đồng Nai. Trong buổi trò chuyện, họ đã trao đổi số điện thoại. Cuộc gặp gỡ này đã khiến hai tâm hồn dần hòa mình và vượt qua những đau thương trong quá khứ. Bà Hương nhận ra rằng, ông Phúc có tính cách rất giống với người chồng đã mất của bà. Bà đã nghĩ, nếu duyên số đến, bà muốn kết hôn với một người như hoặc tốt hơn chồng cũ. Ông Phúc tự tin cam kết sẽ mang lại hạnh phúc cho bà Hương.
Ông ở Bình Dương, bà lại sống ở Đà Lạt, những cuộc trò chuyện tâm sự của cả hai đều diễn ra qua điện thoại. Bà Hương, phần vì e ngại lời ra tiếng vào nên giấu kín chuyện hẹn hò với tất cả người thân bạn bè. Còn ông Phúc thì ngược lại, ông được 4 cô con gái hết lòng vun vén, ủng hộ. Các con của ông thường gọi điện hỏi thăm bà Hương.
“Ngày trẻ, tôi cứ nghĩ bản thân không cần có ai nương tựa nhưng lớn tuổi, ốm đau chỉ có một mình, tủi thân vô cùng. Nghĩ vậy, tôi quyết định bước tiếp một bước nữa”, bà Hương mở lòng.
Hoàn cảnh khó khăn, ông bà thống nhất làm lễ cưới đơn giản, hai nhà nhập lại một lễ, không cần mâm quả. Do cùng là người Công giáo nên ông bà quyết định tổ chức đám cuới tại nhà thờ. Mừng hạnh phúc cho ngày vui của mẹ, chị Nhi – con gái đỡ đầu của bà Hương tự tay thiết kế, may tặng bà Hương một chiếc váy cưới và váy đãi tiệc. Ngoài ra chị còn tự làm tặng một bó hoa cưới cầm tay với màu đỏ rực rỡ, mong mẹ đỡ đầu từ nay sẽ sống trọn vẹn, hạnh phúc mãi về sau.
“Buổi sáng hôm ấy, cô mặc áo dài, cài hoa đợi chú sang đón. Cô cũng hồi hộp rộn ràng và e ấp như biết bao nhiêu cô dâu trẻ. Dậy sớm chuẩn bị makeup, chuẩn bị bánh, nước cũng như lo lắng nhà cửa khách mời…
Mình đến với cô từ sớm, nhìn cô cứ nhấp nhổm xem nhà trai tới chưa, rồi cứ đứng trong phòng cười suốt. Nhìn dễ thương lắm, tâm hồn cô vẫn còn tươi như hoa mùa xuân”, chị Nhi bày tỏ.
Những người bạn, người hàng xóm của bà Hương khi nghe tin vui, cũng góp một phần công sức chuẩn bị. Người cho bà mượn áo dài nhung đỏ, người đem cả bộ loa đài cho bà mượn. Đám cưới ông bà giản dị nhưng tràn ngập tình yêu thương. Nhìn khung cảnh 4 cô con gái tất bật chuẩn bị, xúng xính đi đón dâu cho bố, bà Hương mỉm cười hạnh phúc và xúc động vô cùng.
Anh Chi (Tổng hợp)